Phó Dư dụi đầu vào tay Sở Dung, nói: "Mẹ không có lỗi gì cả” "Mẹ vẫn luôn nghĩ về điều này à?" Phó Niên như có thể nghe hiểu những gì cô đang nói, cho dù chính Sở Dung cũng tựa như không thật sự hiểu mình đang nói gì. Sở Dung lập tức phủ nhận: "Không hẳn là vậy." Phó Niên nhìn cô, đặt tay lên bàn tay mẹ vẫn đang đặt trên đầu mình, nói: "Con là con của mẹ. "Mẹ không có lỗi.

Phó Dư nghe vậy thì trong lòng cảm thấy hài lòng, vì từ trước đến nay cậu bé luôn học theo cách nói của anh trai và cuối cùng anh trai cũng học theo cậu bé một lần!

Khi nghe những lời này, nước mắt Sở Dung bắt đầu rơi. rước đây, cô không hiểu tại sao lại có những bà mẹ chỉ bởi một câu nói bình thường của con mình mà cảm động tới mức nước mắt ngắn nước mắt dài. Đến khi tự mình trải nghiệm rồi, Sở Dung mới có thể hiểu được tác động to lớn của việc này. Một câu nói rất nhẹ nhàng, giống như giọng điệu thường ngày của Phó Niên. Nói ra thật buồn cười, một đứa nhóc thấp bé như giá đỗ lại cứ dùng giọng điệu điềm đạm như thế để nói chuyện, chỉ thi thoảng mới lộ ra chút tính khí trẻ con ở cái tuổi này. Những lúc còn lại đều sẽ ung dung như một ông lão đã trải qua mấy mươi năm thăng trâm.

Nếu như cậu trông không giống một đứa trẻ thì có đổi cho Phó Niên một dáng vẻ người lớn cũng sẽ chẳng mâu thuẫn gì.

Sở Dung không biết vì sao đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân.

Sự tủi thân này bắt đầu từ khi cô vô duyên vô cớ xuyên vào trong sách. Cô năm lòng tất cả hành vi của nguyên chủ, còn bị Phó Niên cắn cho máu chảy đầm đìa. Hằng ngày nơm nớp đối phó với Phó Như Hối tinh quái, còn có ánh mắt vừa sợ sệt vừa ghét bỏ của người giúp việc trong nhà. Đối mặt với nỗi bất an của nữ chính nguyên tác, nỗ lực kiếm tiên nhưng lại gây ra muôn vàn sóng gió, tất cả chỉ vì cô xuyên vào một nhân vật phản diện. Bên cạnh cũng chỉ có một Tăng Thiến ác độc và một Ngô Xán ngu đần, cô không cách nào tìm được sự an ủi từ hai người này, ngược lại còn vì hai quả mìn vô hình này mà lo lắng, sợ hãi.

Cô biết mình không làm gì sai, dù có sai thì cũng chỉ là vô tình xuyên không vào cuốn sách - điêu này cũng không phải là mong muốn của cô.

Thú thật cô không phải người hay tủi thân, trong ký ức, ba mẹ chưa từng yêu thương và nuông chiêu cô, không ai có thể quan tâm đến chút tủi thân này của cô. Vì thế, Sở Dung luôn rất lạc quan, cô cũng rất kiên nhẫn, rất nghị lực, nếu cảm thấy có thể bù đắp một chút thì sẽ làm nhiều một chút, tuyệt đối không phải trả giá cho nguyên chủ. Cô kế thừa tất thảy của nguyên chủ, không thể nào dứt bỏ được.

Dù sao, nhờ vào sự cố gắng của cô, Phó Niên và Phó Dư đã bắt đầu yêu mến cô, Phó Như Hối cũng không có hành động gì với cô và những nỗi tủi thân chưa kịp thể hiện của Sở Dung đã được chính cô kìm nén một cách tự nhiên.

Ai ngờ rằng, những cảm xúc bị dồn nén sâu trong lòng không có nghĩa là đã biến mất, chỉ cần một chút cơ hội, nếu có ai đó sẵn lòng khơi mào một vết nứt trong lòng cô, những nỗi tủi thân kia sẽ trào ra như dòng suối.

Sở Dung nghẹn ngào, nước mắt ngấn trong mắt, nhớ lại câu nói đầu tiên của Phó Niên khi cô mới đến: "Nhưng trước đây con đã nói, mẹ không phải là mẹ của con mà."

Phó Niên không ngờ Sở Dung sẽ nhắc lại chuyện này, rõ ràng cậu có chút sửng sốt, có vẻ như đang cố gắng nhớ lại. Sau một lúc, ánh mắt sâu thẳm của Phó Niên như thể có thể nhìn xuyên suốt mọi thứ, cậu nói: "Cô ấy không phải. Mẹ mới là mẹ.

Sở Dung trợn tròn mắt. Cô không dám tin, liệu Phó Niên có thực sự hiểu điều cô đang nghĩ không? Nếu đúng vậy, liệu Phó Niên có thể nhận ra cô không phải Sở Dung nguyên bản không?

0.95908 sec| 2393.719 kb